“Hử, Chu Bình An? Ngươi nói bài thơ này là do Chu Bình An làm ư?”
Nghe thấy ba chữ Chu Bình An, hàng mi dài của Đỗ Khang Phi khẽ run, đôi mắt cũng sáng lên, không khỏi “hử” một tiếng, hỏi với vẻ vô cùng bất ngờ.
“Sao vậy, nương nương cũng từng nghe qua Chu Bình An ư? Ồ, phải rồi, hắn là trạng nguyên năm nay, nhưng nương nương đừng bị danh tiếng của hắn lừa gạt, tên họ Chu đó là một kẻ lừa đời dối danh đấy.”
Ninh An công chúa thấy Đỗ Khang Phi có vẻ rất hứng thú với Chu Bình An, bèn vội vàng gièm pha, sỉ nhục Chu Bình An một phen.
“Ồ, kẻ lừa đời dối danh sao?” Đỗ Khang Phi mỉm cười.