“Tên tiểu tử Chu Bình An này định làm gì, sao lại gọi cả sát tinh của Đông Xưởng đến hộ giá? Ngươi nói xem, có phải hắn đã tra ra được điều gì rồi không?”
Đám người Thái Thương bị Tích Huyết Kiếm làm cho bẽ mặt, ngay cả Chu Bình An cũng không gặp được, đành phải quay về công phòng của Trương Quản Khố. Vừa vào phòng, Lưu Tư Khố đã không nén được vẻ mặt nặng nề, lo lắng.
“Lưu Tư Khố, sao ngươi lại lo nghĩ vẩn vơ nữa rồi? Năm nào mà chẳng có thanh tra sứ đến, có ai tra ra được vấn đề gì đâu? Cứ ăn cứ uống, bớt ở đây nghi thần nghi quỷ đi.” Triệu lang trung vươn tay vỗ mạnh mấy cái lên vai Lưu Tư Khố, vẻ mặt thản nhiên.
“Thế nhưng, các ngươi không thấy năm nay rất kỳ lạ sao? Người của Đông Xưởng không thể vô duyên vô cớ mà đến được? Chắc chắn là đã tra ra điều gì rồi…”
Dù có Triệu lang trung khuyên giải, nhưng nỗi lo trên mặt Lưu Tư Khố vẫn không hề thuyên giảm, y cứ đi vòng vòng tại chỗ như ruồi mất đầu. Hễ nghĩ đến nụ cười lạnh lẽo âm hiểm của Tích Huyết Kiếm, Lưu Tư Khố lại cảm thấy như có gai sau lưng, toàn thân bất giác nổi da gà.