Nhìn nụ cười của Chu Bình An, Triệu Đại Ưng hận đến nghiến răng ken két, xương chân cũng ngứa ngáy khôn tả, thật không nhịn được muốn xông lên đạp cho mấy cước vào mặt tên súc sinh này! Nhưng giữa chốn đông người, Triệu Đại Ưng dù giận đến mấy cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, trong lòng đè nén cơn thịnh nộ hết lần này đến lần khác mới không đến nỗi bùng phát!
Tên súc sinh này hoàn toàn đã tính toán kỹ lưỡng! Ngay từ một canh giờ trước đã viết xong văn thư phái người đưa đến Thuận Thiên phủ nha báo quan, hơn nữa để nha môn phái nha dịch tiếp ứng, còn sai người mang theo cả quan ấn của hắn!
Tại kinh thành, các nha môn quan phủ, Ngũ Thành Binh Mã Tư cùng Tuần Thành Ngự Sử, Cẩm Y Vệ đều có quyền quản lý các vụ việc trị an, không thuộc quyền quản lý của nhau, cũng không phân chia địa phận hay cấp bậc, trước nay luôn tuân theo nguyên tắc ai phát hiện người đó chịu trách nhiệm, ai lập án người đó thụ lý. Bị tên súc sinh này tính toán như vậy, vụ việc này tất nhiên sẽ do Thuận Thiên phủ nha phụ trách, loại trừ khả năng Tây Thành Binh Mã Tư của hắn có thể nhúng tay vào.
Đáng ghét, tên súc sinh này rõ ràng đã tính toán kỹ càng, vậy mà vừa rồi lại còn cố ý giả vờ hoảng hốt kinh ngạc…
Chết tiệt, chỉ để trêu đùa ta!