Rượu ngà ngà say, gan dạ thêm bừng bừng, dẫu cởi hết áo quần, thì có hề chi!
“Khi ấy, thiên hộ trưởng của lũ Thát Đát là Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ dẫn hơn một trăm tám mươi kỵ binh tinh nhuệ đột kích Đại Đồng, tổng binh đại nhân hạ lệnh, các tướng quân khác đều lảng tránh không dám nhận, chỉ có lão tử đây mắt cũng không thèm chớp, liền dẫn hơn trăm huynh đệ xông ra. Cái đó gọi là gì nhỉ, lấy ít địch nhiều đó! Thấy chưa, vết đao này chính là do tên thiên hộ trưởng chó má kia để lại. Lão tử kiên trì đến cùng, gắng gượng đánh thắng, tuy rằng sau đó phải nằm liệt giường bảy ngày bảy đêm, nhưng cũng đáng giá.”
Thiên hộ Triệu Đại Ưng nói đến cao hứng, nốc cạn một bát rượu lớn, rồi thẳng tay xé toạc y phục, trên người chỉ còn lại độc một chiếc quần, đi lại khắp yến tiệc khoe khoang vết sẹo trên lưng, giọng điệu vừa kích động vừa thâm tình kể lại câu chuyện hắn vì Đại Minh mà tắm máu sa trường, lặp đi lặp lại không dứt.
“Hay! Triệu tướng quân uy vũ!”
“Ta ở bàn tiệc này nghe Triệu đại ca kể thôi mà đã thấy nhiệt huyết sôi trào, Triệu đại ca quả là tấm gương cho bọn ta noi theo!”