Mọi nghi hoặc và bất mãn, trước Liệp Đao đều tan thành mây khói!
Bất kể người bị dội nước cho tỉnh lại trong lòng có bao nhiêu bất mãn, bao nhiêu không muốn, bao nhiêu phản đối, nhưng khi Lưu Đại Đao kề Liệp Đao ngang cổ, y vẫn ngoan ngoãn cởi giày ra.
"Chậc, thối quá! Còn thối hơn cả cá muối!"
Lưu Đại Đao vừa nhấc đôi giày của y lên đã bị mùi hôi xông đến muốn trợn trắng mắt, vội vàng ném đôi giày vào đống giày kia, dùng sức liếc y một cái đầy khinh bỉ.
Đâu phải ta muốn cởi!