Trăng mười chín tròn tám phần, sáng trong như mắt đẹp của Tây Thi, dường như mang vạn phần yêu kiều, khiến vầng trăng thêm mờ ảo, rải xuống nhân gian thứ ánh sáng hư ảo tựa khói sương.
Viên Vĩ cầm bút đứng trước bàn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi lên người y. Tựa như được ánh trăng ưu ái, khắp người y được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Trong khoảnh khắc, Viên Vĩ trông như một tài tử bước ra từ bức tranh thủy mặc.
Khiêm khiêm quân tử, ngọc thụ lâm phong.
Cầm bút,