"Đúng vậy. Chẳng qua là bồi thường mấy con tuấn mã thôi, nhưng nghe nói tối qua ngươi cũng đã được một phen sung sướng rồi còn gì?"
Có hai tên hoàn khố tử đệ ngồi ở bàn, vắt chéo chân, tung hứng hoa quả đùa nghịch, nheo mắt chế giễu Chu Béo. Đám hoàn khố tử đệ này hoặc là con cháu huân quý của các gia đình công hầu như Ngụy Quốc Công phủ, Khai Quốc Công phủ, Định Viễn Hầu phủ, hoặc là công tử của các đại quan tam phẩm tứ phẩm. Gia cảnh của bọn họ đều không kém cạnh Chu Béo, bởi vậy khi chế giễu, chẳng chút nể nang.
Chu Béo thân hình mập mạp, cưỡi ngựa, bắn cung, chọi gà, dắt chó, thường chẳng phải đối thủ của đám nhị thế tổ này. Về văn tài, cũng chỉ là hạng tầm thường, tự nhiên chẳng có chút ưu thế nào. Ngoài ra, tính cách Chu Béo còn có chút nhược điểm, khí chất có phần ngốc nghếch, tính tình lại hơi nhát gan, không phải loại người có khí phách.
Bởi vậy, hắn thường là đối tượng bị đám nhị thế tổ này châm chọc, lần này cũng không ngoại lệ.
"Ai sợ chứ, lần sau lại so xem ai sợ ai!" Chu Béo vểnh cái mặt béo lên, chẳng hề yếu thế.