Kỳ thi Hội vừa dứt, trời đất bừng sáng, tuấn mã hí vang kéo cỗ xe ngựa vững chãi lướt qua con phố dài. Hai bên đường, cửa hiệu san sát, người đi lại như mắc cửi, phố xá phồn hoa sầm uất làm lu mờ cỗ xe ngựa, cỗ xe dần dần biến mất ở cuối phố.
"Này, Chu Bình An, ổ cóc của ngươi ở đâu thế?"
Trong xe, Lý Xu liếc nhìn Chu Bình An, dường như ghét bỏ hắn chưa tắm rửa, người đầy mùi khó chịu, bàn tay ngọc ngà cầm khăn tay che mũi ngọc, kéo dài giọng, hờn dỗi hỏi.
Ổ cóc? Ổ cóc nhà ngươi chứ! Tiểu nha đầu thối tha này vẫn độc mồm độc miệng, kênh kiệu, ngạo mạn, coi trời bằng vung như ngày nào! Thật uổng phí cho gương mặt xinh đẹp này!
"Cửa Sùng Nhân, Đông Thăng Khách Điếm." Chu Bình An nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt đáp một câu.