Tuyết vẫn như hôm qua, nhẹ nhàng rơi, nhìn ra xa chỉ thấy một màu trắng xóa. Những cành khô trụi lá tự độ thu sang, dường như được ban thêm một lần sinh mệnh, nở rộ một tàng hoa tuyết trắng.
"Dương đại ca, các vị không cần tiễn nữa."
Chu Bình An cưỡi ngựa, hướng về phía Dương Đại Thành cùng gia quyến đang đứng tiễn ở đầu thôn vẫy tay cáo biệt.
"Ân công, xin hãy ở lại thêm một ngày đợi tuyết ngừng rồi hãy lên đường. Chuyện hôm qua, gia đình ta thực sự nhờ có ân công, ngươi là ân nhân cứu mạng của cả nhà ta, xin hãy ở lại thêm vài ngày, đợi tuyết tan rồi hãy đi. Sao lại vội vã rời đi như vậy, chẳng lẽ hiềm nhà ta tiếp đãi không chu đáo hay sao?"
Dương Đại Thành cùng gia quyến hết lòng giữ Chu Bình An ở lại, từ tận đáy lòng cảm kích hắn. Nếu không có Chu Bình An, cả nhà bọn họ e rằng đã gặp đại nạn. Chỉ bằng vào tác phong ăn người không nhả xương của gã Hoàng Toản Điểm kia, chắc chắn sẽ khiến Dương gia tan cửa nát nhà. Chính vì sự giúp đỡ của Chu Bình An, Dương gia mới may mắn thoát nạn. Hoàng Toản Điểm cũng bị Tri huyện tước bỏ thân phận sinh đồ, sau đó còn tra ra từng tội ác mà gã đã gây ra trước đây, tống vào đại lao. Về phần những sai dịch khác cũng bị xử phạt theo mức độ nặng nhẹ của tội trạng, giúp Dương gia không còn lo lắng gì nữa.