Gió lặng, tuyết vẫn rơi, hoàng hôn quạ non kêu. Giờ khắc này, mặt trời đã ngả về tây, Chu phụ cũng kịp chuyến xe trâu cuối cùng trở về nhà, dùng bữa tối thơm lừng do Trần thị làm.
Chẳng bao lâu sau, trên đường từ Kháo Sơn trấn về Hạ Hà Thôn, xuất hiện bóng dáng một thiếu niên. Thiếu niên lưng đeo hành lý lớn, bất chấp tuyết rơi lất phất, thong dong tự tại bước đi trên đường, vừa hát vừa đi.
"Nghe lời mẫu thân, đừng để người tổn thương, muốn mau mau trưởng thành mới có thể bảo vệ người, mái tóc bạc xinh đẹp, hạnh phúc luôn nảy mầm, phép thuật thiên sứ, hiền từ trong ấm áp."
Chu Bình An bước rất nhanh, lòng đã nôn nao muốn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẫu thân Trần thị khi gặp lại mình.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt... Tiếng bước chân giẫm trên tuyết đọng, vang vọng không ngừng suốt dọc đường.