Từ khi đông tới, gió bấc thấu xương, hàn khí bức người, đóng băng Tần Hoài. Gió lạnh gào thét khắp nam bắc, lá rụng tiêu điều theo gió. Dưới gốc cây cổ thụ, một con chó lông vàng run rẩy vì lạnh, khó hiểu nhìn những sinh vật gọi là người ở bờ đối diện sông Tần Hoài. Đến cả nó có lông còn thấy lạnh, sao những kẻ không lông kia lại náo nhiệt đến vậy.
“Vận khí của ngươi xem ra không tồi, tuy rằng chót bảng, nhưng dù sao cũng đỗ rồi phải không. Về nhà nhớ thắp thêm vài nén hương cho tổ tông Chu gia các ngươi đấy.”
Quách Tử Dụ âm dương quái khí, mặt đầy châm chọc bước tới, ngay cả ánh mắt nhìn Chu Bình An cũng từ trên nhìn xuống.
“Sao hả, ngươi về nhà không thắp hương cho tổ tông mình chắc? Kẻ vong ơn bội nghĩa thì không nên tồn tại đâu đấy.”
Chu Bình An còn chưa nói gì, gã béo bên cạnh đã không nhịn được. Hắn sớm đã chướng mắt mấy kẻ nhìn người bằng lỗ mũi này rồi. Cứ làm như mình cao quý lắm vậy, nhìn ai cũng như ăn mày!