Trước lúc bình minh, sau khi có kết quả trận dạ tập của Oa khấu, Triệu Văn Hoa liền hạ lệnh triệu tập chủ tướng các doanh đến soái trướng nghị sự.
Lão tướng Hà Khanh trước nay vẫn luôn tự phụ vào tư lịch lão làng của mình, cậy già lên mặt, ỷ vào thâm niên mà hành xử, mỗi lần họp đều chậm trễ đến muộn.
Hắn thường thầm tự đắc về tư lịch bản thân: Ta đây vốn là danh tướng đất Xuyên Thục, từ niên hiệu Chính Đức đã kế thừa chức vị của tổ tiên, nhậm chức Chỉ huy Thiêm sự. Nhờ năng lực xuất chúng, chẳng bao lâu sau đã được thăng làm Thủ bị vùng Quân Liên. Những năm đầu Gia Tĩnh, bọn thổ xá Lũng Chính, thổ phụ Chi Lộc ở Mang Bộ làm phản, chính là Hà Khanh ta dẫn binh dẹp loạn, nhờ công đó mà thăng lên Phó Tổng binh. Lại vài năm sau, hơn mười trại phiên ở Uy Mậu liên minh cướp bóc quân lương, tấn công Mậu Châu và các đồn lũy Trường Ninh, cũng lại là Hà Khanh ta cùng Phó sứ Chu Hoàn khi đó dẫn binh tiễu phạt. Các bộ tộc phiên bang tranh nhau dâng nộp thủ cấp kẻ cầm đầu, uống máu ăn thề, cắt ngón tay xẻo tai làm tin, thề không bao giờ phản loạn nữa. Ta nhờ chiến công ấy mà thăng tới chức Thự Đô đốc Đồng tri. Chỉ là sau này ta cáo bệnh về dưỡng sức, rồi chiến sự biên thùy nổ ra, Thánh thượng triệu ta cầm quân đánh giặc, ta vì bệnh chưa thuyên giảm nên đã từ chối, khiến ngài nổi giận, tước đi quan chức Đô đốc, giáng xuống làm Đô Chỉ huy sứ, nhập Bộ Binh chờ lệnh.
Nếu không phải như thế, hạng tiểu bối các ngươi có tư cách gì mà đứng cùng hàng với ta, thảy đều chỉ là đám tiểu tốt nghe lệnh dưới trướng ta mà thôi.
Thế nhưng, hôm nay lại là một ngoại lệ. Vừa nhận được tin báo, hắn đã lập tức khởi hành, là người đầu tiên đặt chân đến soái trướng của Triệu Văn Hoa.
