Thấy binh sĩ nổi loạn sắp xông đến soái trướng, mà Ngụy Quốc Công và những người khác vẫn còn đang thi triển tuyệt kỹ đùn đẩy trách nhiệm, Chu Bình An không khỏi câm nín. Nặng nhẹ khẩn cấp cũng không phân biệt được hay sao? Binh biến ngay trước mắt, xử lý không thỏa đáng thì mạng cũng khó giữ, vậy mà vẫn còn ở đây đùn đẩy.
“Hà công công, Từ bá phụ, binh biến cận kề, những tranh cãi chi bằng tạm gác lại, xử lý binh biến là ưu tiên hàng đầu.”
Chu Bình An tiến lên một bước, chắp tay hành lễ với Hà công công và Ngụy Quốc Công, trịnh trọng nhắc nhở hai người.
“Phải đó, hiền chất nói phải, việc cấp bách nhất bây giờ là xử lý binh biến. Còn chuyện công văn của Vương Bách Hộ có thể gác lại, đợi khi binh biến được giải quyết, sẽ có khối thời gian để xử lý. Nếu binh biến không giải quyết được, chúng ta đều toi mạng, còn hơi đâu mà lo tới Vương Bách Hộ hay Trương Bách Hộ làm gì!”
Lâm Hoài Hầu nghe vậy, không khỏi gật đầu lia lịa, bước đến trước mặt Chu Bình An, nói với Hà công công và Ngụy Quốc Công.