Kinh đô có người giỏi khẩu kỹ.
Thấy nữ hiệp che mặt dễ dàng lừa đám Lưu Mục, Lưu Đại Đao lui đi, Chu Bình An tuy bất ngờ nhưng cũng chỉ bất ngờ về quá trình, còn kết quả thì y chẳng hề ngạc nhiên chút nào. Dù cho vừa rồi đám Lưu Mục, Lưu Đại Đao có phát hiện ra, nhưng chỉ cần y còn trong tay nữ hiệp che mặt, bọn họ cũng chỉ có thể ném chuột sợ vỡ bình. Trong thời đại chiến tranh lạnh, làm gì có chiến thuật dùng tay bắn tỉa hạ sát hung thủ.
“Nữ hiệp, nếu chúng ta vô thù vô oán, hà tất phải động đến đao binh?! Xin nữ hiệp chớ nên manh động, tại hạ bất tài, nhưng cũng là mệnh quan triều đình. Ám sát mệnh quan triều đình là tội không nhỏ, dù nữ hiệp thân thủ hơn người, có thể trốn thoát nhất thời, nhưng dưới lệnh truy nã của triều đình, nữ hiệp tuyệt không có lý nào thoát tội.”
Sau khi nữ hiệp che mặt buông tay đang bịt miệng Chu Bình An ra, y liền bình tĩnh mở lời khuyên nhủ.
“Chúng ta thì vô thù vô oán, nhưng có người lại có thù có oán với ngươi.”