Ứng Thiên cũng thật biết điều, Chu Bình An sáng sớm tỉnh giấc đã thấy ngoài cửa sổ mưa tạnh, chân trời phía Đông ửng hồng, dường như mặt trời sắp ló dạng.
Buổi sớm hôm nay thật quý giá, mưa dầm dề âm u gần cả tháng trời, hôm nay cuối cùng cũng quang đãng.
Chu Bình An mặc y phục, sửa soạn qua loa, đem vải bố, ống trúc, chữ thiếp cùng bút lông luyện chữ và một quyển sách mới chép ở nhà dạo trước, tất cả cho vào túi sách, đeo chéo túi sách, kẹp thêm một tấm bảng đen rồi ra khỏi phòng.
Sớm tinh mơ đã thức dậy không chỉ có mình Chu Bình An, còn có vài vị học tử thư sinh không quen biết đã dậy mở cửa sổ, hoặc cầm sách đọc buổi sớm, hoặc dựa cửa sổ viết chữ, đương nhiên đọc sách buổi sớm không phải kiểu tru như sói đêm qua, mà là kiểu người ta có thể chấp nhận được. Thấy Chu Bình An đeo chéo cái túi vải kỳ lạ và kẹp tấm bảng đen ra ngoài, họ hơi liếc mắt, có chút kinh ngạc. Chu Bình An cười ngây ngô chào hỏi, những học tử thư sinh này hơi kinh ngạc, nhưng cũng gật đầu đáp lại.
Kỳ Viện thí tổng thể cảm giác cao hơn một bậc, chất lượng thí sinh nhìn chung cũng cảm thấy cao hơn kỳ Huyện thí, Phủ thí một bậc, không như hai lần trước cá rồng lẫn lộn, dù sao người có thể đến tham gia Viện thí đều đã đạt danh hiệu Đồng sinh, ít nhất cũng có chút bản lĩnh.