“Khúc khích, tên cẩu quan nhỏ nhà ngươi quả thật gian manh xảo quyệt, lươn lẹo như chạch, suýt nữa đã bị ngươi lừa gạt thoát thân.”
Trong bóng tối, một nữ tử bịt khăn che mặt màu đen khúc khích cười duyên, một tay bịt miệng Chu Bình An, tay còn lại cầm dao găm kề sát động mạch cổ hắn, chừng mực được nắm giữ vô cùng chuẩn xác, chỉ cần thêm một phân là có thể cắt đứt động mạch.
Chu Bình An hai tay giơ lên nửa chừng làm thế đầu hàng, rất phối hợp để nữ hiệp bịt mặt bắt vào trong phòng.
“Khúc khích, cũng biết điều đấy. Ta buông tay ra, tên cẩu quan nhỏ nhà ngươi chớ có la lớn, bổn cô nương đây gan nhỏ lắm, hễ sợ là tay lại run, lỡ run tay cắt đứt cổ ngươi thì tên cẩu quan nhỏ nhà ngươi đừng có trách bổn cô nương đó.”
Nữ hiệp bịt mặt khúc khích cười duyên nói với Chu Bình An, lúc nói còn cố ý kề dao găm sát hơn vào cổ hắn.