Thái chưởng quỹ ngã phịch xuống đất, một lúc lâu sau, chân run lẩy bẩy, được Lục chưởng quỹ đỡ mới từ từ đứng dậy được. Thế nhưng, sau khi đứng lên, hai chân y vẫn không ngừng run rẩy.
"Lão... Lão Lục, ngươi nói thật hay giả vậy?" Thái chưởng quỹ răng cũng va vào nhau cầm cập, nói năng không còn rành mạch, thực ra trong lòng y biết Lục chưởng quỹ không nói dối, chỉ là vẫn ôm một tia ảo tưởng, hy vọng Lục chưởng quỹ cố ý trêu mình cho vui.
"Đến lúc này rồi, ta còn lừa ngươi làm gì!" Lục chưởng quỹ cũng chẳng khá hơn Thái chưởng quỹ là bao.
Tính mạng đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, huống hồ những người thân gia không nhỏ, quen hưởng thụ cuộc sống như bọn họ lại càng sợ chết.
Thực ra, lúc Trương quản sự của tiệm Lục chưởng quỹ mua lương thực trở về, báo tin này cho y, biểu hiện của Lục chưởng quỹ lúc đó còn tệ hơn cả Thái chưởng quỹ bây giờ, đến quần cũng tè ra.