Trong Ngục Triệu tối tăm ẩm thấp, một gã tra nam đang ngồi xổm trên đất, tay cầm một đoạn gỗ nhỏ trơn nhẵn đã được mài giũa, lấy gậy làm bút, viết như bay trên nền nhà ngục lầy lội, lồi lõm. Đoạn gỗ lướt trong bùn lầy, lúc như tuấn mã thoát cương tung hoành ngang dọc, lúc lại tựa giao long bay lượn mây trôi nước chảy, trong nháy mắt, từng hàng chữ ẩn chứa chính khí hạo nhiên đã hiện ra trên nền đất.
Đúng vậy, gã tra nam này chính là Chu Bình An.
Vào ngày thứ sáu ở Ngục Triệu, Chu Bình An đã hóa thành một gã tra nam, ria mép và cằm đã lún phún một lớp râu ngắn, nhưng không hề thô kệch, càng không có vẻ lôi thôi, ngược lại còn tăng thêm vài phần trưởng thành cho dáng vẻ thiếu niên non nớt của hắn.
“Trời đất có chính khí, muôn hình vạn trạng. Dưới là sông núi, trên là nhật tinh. Ở người gọi hạo nhiên, tràn ngập đất trời. Đường vua khi thanh bình, hòa khí tỏa triều đình. Thời cùng tiết mới hiện, từng nét ghi sử xanh. Ở Tề là Thái Sử Giản, ở Tấn là Đổng Hồ bút. Ở Tần là Trương Lương chuy, ở Hán là Tô Vũ tiết, ở Minh là Thẩm Luyện sớ, Dương Kế Thịnh sớ, Dương Tối sớ…”
Chu Bình An ngồi xổm trên nền đất lầy lội trong nhà lao Ngục Triệu, vừa cầm gậy gỗ viết như bay trên nền đất, vừa lẩm nhẩm “Chính Khí Ca” của Văn Thiên Tường đời Nam Tống, nhưng nội dung của “Chính Khí Ca” đã được Chu Bình An sửa đổi, sau Tô Vũ nhà Hán đã thêm vào những người như Thẩm Luyện, Dương Kế Thịnh, Dương Tối của Đại Minh.