Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty Chiếu Ngục.
Đây đã không phải lần đầu tiên Chu Bình An đặt chân đến, lần trước khi đến thăm sư huynh Dương Kế Thịnh, hắn đã tới đây một lần. Lần này trở lại chốn cũ với thân phận “phạm nhân”, Chu Bình An lại có những cảm nhận sâu sắc hơn.
Bên ngoài nắng sớm treo cao, bên trong ngục tối đen như mực.
Lúc bước vào Chiếu Ngục, Chu Bình An đã có kinh nghiệm mà nhắm mắt lại, đợi sau khi vào hẳn bên trong mới mở mắt ra, rất nhanh đã thích ứng được với bóng tối nơi đây. Phía trên con đường ngục quanh co khúc khuỷu là những ngọn nến và đèn dầu leo lét, bị gió thổi qua liền chập chờn bất định như ma trơi.
Trong ngục âm u ẩm ướt, hơi lạnh thấm tận xương tủy, những tiếng kêu la thảm thiết như quỷ khóc liên tục vọng đến từ sâu bên trong.