“Chu Bình An, ngươi và Dương Kế Thịnh thông đồng làm bậy, mưu đồ bất chính, phỉ báng Thánh thượng, vu oan Nghiêm Các Lão, giả truyền lệnh chỉ của Thân vương, giờ đây nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, sự thật rõ ràng, ngươi còn gì để nói?”
Cẩm Y Vệ mặc phi ngư phục đỏ thẫm nheo đôi mắt tựa ong độc nhìn Chu Bình An, nhếch khóe môi, cười lạnh lẽo âm hiểm.
“Nói với ngươi, có ích gì sao?” Chu Bình An cực kỳ điềm tĩnh, khẽ mỉm cười.
“Đương nhiên… vô ích! Hề hề…” Cẩm Y Vệ áo đỏ thẫm cười như sói hoang.
“Vậy nói nhiều với ngươi ích gì.” Chu Bình An nhếch khóe môi.