“Họa Nhi tỷ tỷ, đến lượt Nữu Nữu quạt cho tỷ phu rồi A di nương nói Nữu Nữu quạt là giỏi nhất đó.” Tiểu la lỵ Nữu Nữu vịn vào ghế thêu bên giường, tay chân luống cuống trèo lên tháp mềm, thân mình mềm mại lăn đến bên cạnh tiểu nha hoàn mặt bánh bao Họa Nhi đang quạt, ngồi dậy ôm lấy cánh tay Họa Nhi, vừa làm nũng lắc lư, vừa ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Họa Nhi, giọng sữa ngọt ngào.
Tiểu la lỵ Nữu Nữu mềm mại đáng yêu, giọng nói còn mang âm sữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có hai lúm đồng tiền, ai mà nỡ từ chối một tiểu đáng yêu như vậy chứ.
“Tiểu thư, người làm được không?” Họa Nhi gần như lập tức bị chinh phục, nhưng nhìn cánh tay, cẳng chân bé xíu của tiểu la lỵ Nữu Nữu, lại có chút không yên tâm giao trọng trách quạt gió cho bé.
“Đương nhiên được, Nữu Nữu giỏi nhất mà.”
Tiểu la lỵ Nữu Nữu gật gật cái đầu nhỏ, ra dáng một người lớn cam đoan, trông vô cùng đáng yêu.