Vểnh cao quý đồn, bình sa lạc nhạn.
Dưới ánh mắt của bao người, Chu Bình An nằm sấp trên cáng, trong tư thế xấu hổ vểnh chiếc mông bị thương lên, được Lưu Đại Đao và những người khác khiêng rời khỏi quảng trường Ngọ Môn. Lý Xu dịu dàng cẩn thận lau sạch mặt mũi và tay cho Chu Bình An, lại bảo Cầm Nhi đặt mấy túi thơm đuổi muỗi lên cáng, phòng ruồi muỗi bị mùi máu tươi thu hút đến quấy nhiễu chiếc mông bị thương của hắn.
“Chu đại nhân, về nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Không ngờ Chu đại nhân tuổi còn trẻ mà đã có khí phách trung trực như vậy, thật là tấm gương cho bọn ta. Sau ngày hôm nay, Chu đại nhân tất sẽ vang danh trong ngoài triều chính, nức tiếng thiên hạ.”
“Chu đại nhân đi thong thả, hãy nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác ta lại đến bái phỏng.”