CHƯƠNG 1193: KHỞI NGUỒN CỦA THẢM HỌA Trong lòng Đỗ Địch An cười khổ.
Ngày qua ngày hắn cứ ngủ đông triền miên, thời gian cũng trôi nhanh, Đỗ Địch An có thể cảm nhận được thân thể nhỏ bé này trở nên càng ngày càng khỏe mạnh hơn, đã có thể ngồi dậy trong phòng nuôi dưỡng.
Cho đến một ngày nào đó, khi cha mẹ đến đây, mở cửa phòng nuôi dưỡng ra, bế thân thể nhỏ bé của Đỗ Địch An từ bên trong lên, dạy dỗ hắn cách đi đứng.
Sau vài lần té ngã, Đỗ Địch An bé nhỏ cũng miễn cưỡng học được cách bước đi.
Mặc dù bước đi vẫn lung lay, nhưng cha mẹ đã vô cùng vui mừng, chỉ nghe mẹ nói: “Cuối cùng Địch An cũng biết đi, thật sự quá tốt, ta còn nghĩ phải mấy năm nữa mới làm được!”