CHƯƠNG 1192: “ĐỊCH AN” (2) Suýt chút nữa Đỗ Địch An đã xỉu ngang.
“Hình như tên này quá thu hút sự chú ý, thôi, đổi cái tên khác đi.” Mẹ của hắn lập tức sửa miệng, cũng cảm thấy tên này có hơi quá mức “Kiêu ngạo”.
“Hình như là hơi thế thật.” Cha của hắn gật đầu, suy tư một lát, bỗng nhiên xoay người ra khỏi tầm mắt của Đỗ Địch An.
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi co giật, cái gì mà hơi giống chứ, rõ ràng đúng là như vậy! Không phải Adam thì là Bàn Cổ, các ngươi có thể đặt một cái tên cho người bình thường không?!
Một lát sau, người đàn ông lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Đỗ Địch An, không biết từ lúc nào trong tay cha hắn đã cầm một quyển sách màu đen, bên ngoài bìa sách là một tầng trong suốt giống như có lớp màng nhựa bảo vệ, thân bìa sách hơi rách nát, hắn chỉ thấy biểu cảm của cha đang nghiêm túc nhìn sách, khoảng chừng mười phút sau, mới ngẩng đầu lên, nói: “Nếu không, thì đặt là Andy được không?”