"Nơi quái quỷ này thật âm hàn, linh khí hầu như không có. Không lạ gì mà không có người nào ở đây. Ta không hiểu nổi tại sao vật kia lại hình thành ở nơi như thế này, hy vọng không phải giả!" Kim Phi Dương vừa vận chuyển chân nguyên chống lạnh, vừa lẩm bẩm.
"Ha ha, nếu không phải nơi này hoang vắng, ngươi nghĩ có cơ hội đến phiên chúng ta sao?" Cát Đông Húc cười nói.
"Ngươi nói cũng phải!" Kim Phi Dương gật đầu đáp.
"Nơi này đối với các ngươi có thể là lạnh lẽo, nhưng đối với ta thì mức độ âm hàn này còn quá thấp. Không biết liệu ở đây có vùng nào đặc biệt âm hàn hơn không, nếu có thì với ta, đây lại là một nơi tuyệt vời để luyện thể." Cát Đông Húc nói thêm.
"Mức độ âm hàn này quá thấp?" Kim Phi Dương và ba người còn lại nghe vậy liền lườm Cát Đông Húc, không giấu được sự ngưỡng mộ pha chút ganh tỵ.