Cát Đông Húc để yên cho Tần Nhã Anh ôm, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy buồn bã. Hắn nói khẽ: "Ngươi khác với bốn người kia, ngươi chắc chắn sẽ bước lên Kim Đan đại đạo. Ta hứa, nếu có cơ hội trở về, nhất định sẽ tới tìm ngươi."
"Thật sao?" Tần Nhã Anh ngước nhìn, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy hy vọng.
"Đương nhiên!" Cát Đông Húc nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu dàng đáp.
"Đệ tử nhất định sẽ nỗ lực hết sức để bước lên Kim Đan đại đạo. Dù bao lâu đi nữa, đệ tử sẽ đợi sư tôn trở về. Nếu sư tôn không trở lại, dù phải vượt qua bao nhiêu núi sông, đệ tử cũng sẽ tìm đến người!" Tần Nhã Anh kiên định nói, ánh mắt không chút do dự.
Cát Đông Húc nhìn ánh mắt kiên định của nàng, lòng khẽ rung lên. Sau một hồi, hắn nói: "Ngươi hãy giúp ta thủ quan."