Thấy Cát Đông Húc có thực lực cường đại nhưng vẫn cẩn thận ẩn nhẫn, không có chút kiêu ngạo, ánh mắt của Thiện công công nằm dưới đất ngày càng sợ hãi. Đây mới thực sự là người đáng sợ!
"Sư tôn nói rất đúng, vấn đề sau là lớn nhất." Tần Nhã Anh nghe vậy lòng trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm nghị.
"Thiện công công, ngươi hãy ra ngoài phái người canh giữ, tạm thời không để kinh động bên ngoài." Cát Đông Húc gật đầu rồi dặn dò Thiện công công đang nằm dưới đất.
Vì hôm nay Khang Nhất Vi muốn cùng Tần Nhã Anh và Cát Đông Húc bàn việc trọng đại, đã dự liệu trước rằng có thể phải ra tay nên đã đuổi hết mọi người, chỉ giữ lại Thiện công công. Tuy Khang Nhất Vi đã phân phó, nhưng động tĩnh vừa rồi quá lớn, khó tránh khỏi gây nên sự lo lắng của cấm quân ngoài Nguyên Cực Cung. Do đó, đầu lĩnh của cấm quân quyết định tới gần Nguyên Cực Cung xin chỉ thị.
"Nô tài tuân mệnh!" Thiện công công vội vàng dập đầu rồi mới đứng dậy khom người rời khỏi đại điện.