"Được rồi, được rồi, ta nói tiếng người đây. Phi, vừa rồi ta cũng đã nói tiếng người mà!" Trình Nhạc Hạo tiếp tục nói.
"Ha ha, ngươi đang ở cùng Kim Vũ San phải không?" Cát Đông Húc cười lớn hỏi.
"Ta đi, ngươi đã biết mà còn hỏi làm gì?" Trình Nhạc Hạo nghe vậy tức giận oán trách, sau đó nghiêm túc nói: "Lão đại, lần này ngươi bế quan lâu như vậy, ta và Nhất Phàm thật sự rất nhớ ngươi, hơn nữa còn có không ít chuyện cần phải báo cáo và thương lượng với ngươi. Ngươi xem khi nào rảnh, bố trí cho chúng ta một buổi gặp mặt được không?"
"Mấy ngày tới ta còn nhiều việc phải làm, để qua một thời gian ngắn nữa rồi ta liên hệ các ngươi." Cát Đông Húc suy nghĩ một chút rồi đáp lời.
"Khà khà, hiểu rồi, hiểu rồi. Tiểu biệt thắng tân hôn mà!" Trình Nhạc Hạo cười mờ ám nói.