"Hôm nay mọi người tụ tập thế này là duyên phận hiếm có, hơn nữa, tuổi trẻ nên vậy mà." Cát Đông Húc cười nói.
Nhưng khi thốt ra câu này, trong lòng Cát Đông Húc chợt cảm thấy lạ.
Hắn chợt nhận ra giọng điệu của mình ngày càng già đi, chẳng còn như người trẻ tuổi nữa. Trong khi tuổi của hắn thực ra còn nhỏ hơn Hứa Vũ Mạt và Phạm Hiểu Tình vài tuổi.
Nhận ra điều này khiến Cát Đông Húc thoáng thất vọng. Có được một vài thứ, đôi khi cũng phải đánh đổi một số thứ khác.
Hiện tại, sự phấn khích và bộc lộ cảm xúc tự nhiên như Phạm Hiểu Tình, hắn không còn làm được nữa.