"Thế nào, đối với ta thì không hung dữ nổi sao?" Ngô Di Lỵ trêu chọc hỏi.
"Đương nhiên rồi!" Cát Đông Húc bật thốt lên đáp lại.
"Chỉ giỏi múa mép khua môi!" Ngô Di Lỵ mỉm cười nhìn Cát Đông Húc, sau đó chủ động đưa tay về phía hắn.
"Không phải chứ, không đánh một trận thì không chịu dừng tay sao?" Cát Đông Húc cười khổ nói.
"Không bị đánh một trận là khó chịu phải không? Nắm tay đi!" Ngô Di Lỵ cười khẽ, gương mặt thoáng ửng đỏ.