Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Âm hỏa trên ba thanh Ngũ Hành Âm Sát Minh Cốt dần dần yếu bớt, về sau càng trở nên lảo đảo, như ngọn nến trước gió, lúc nào cũng có thể tắt.
Minh Diệt lão tổ cùng hai người kia thấy vậy, trong lòng không khỏi xót xa. Âm Hỏa này là bọn họ đã vất vả không biết bao nhiêu lần thu thập âm hồn, dùng bí pháp luyện chế vào Ngũ Hành Âm Sát Minh Cốt. Hiện tại, để tiêu diệt hai người kia, Âm Hỏa đã gần như tiêu hao hết. Nếu muốn luyện chế lại từ đầu, không biết sẽ cần bao nhiêu âm hồn và tinh lực nữa.
Đương nhiên, Đông Vũ Dung và Hàng Cầm cũng không khá hơn. Hai thanh kiếm tử thanh của họ chỉ còn một chút Tam Muội Chân Hỏa le lói, gần như tắt hẳn, trong khi bề mặt của hai thanh phi kiếm đã bị nhiều vết nứt do va chạm với Ngũ Hành Âm Sát Minh Cốt.
Sắc mặt của hai vợ chồng trắng bệch, tóc rối tung, ngực phập phồng kịch liệt, trên người đầy vết máu. Rõ ràng, không chỉ tinh lực kiệt quệ mà họ còn bị thương nặng. Thế nhưng ánh mắt của hai người vẫn kiên định, chiến ý vẫn hừng hực cháy.