Hai tay đặt trên đầu gối của Cố Diệp Tằng cũng run lên một cái, trái tim hắn đập mạnh hơn bao giờ hết.
Hắn từng là nhân vật cấp đại lão của Hồng Môn, cũng từng trải qua cảnh máu đổ. Mặc dù lời của Cát Đông Húc nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng Cố Diệp Tằng vẫn ngửi thấy được một tia sát cơ bị áp chế đến cực độ.
Nếu Cố Diệp Tằng có thể ngửi ra sát khí mà Cát Đông Húc đang cố kiềm chế, thì Trần Gia Đằng, người đã trải qua biết bao mưa bom bão đạn trong Thế chiến thứ hai và hiện là cao thủ Luyện Khí kỳ tầng sáu, há lại không cảm nhận được sao?
So với Cố Diệp Tằng, trái tim Trần Gia Đằng đập còn mạnh hơn, một luồng hơi lạnh từ sống lưng chạy lên, khiến trán hắn rịn đầy mồ hôi lạnh.
Bởi vì, so với Cố Diệp Tằng, Trần Gia Đằng hiểu rõ hơn về năng lực đáng sợ của Cát Đông Húc.