"Sư tôn, nếu Đông Hải bí cảnh đã nguy hiểm như vậy, lão gia người thật vất vả mới có cơ hội mở thông đạo rời đi, hà tất lại vì đám đệ tử mà mạo hiểm như vậy." Hư Không Chân nhân nghe vậy liền bước lên trước một bước, khuyên nhủ.
"Ngươi cho rằng bước vào thông đạo là vạn sự đại cát sao? Kỳ thực còn chưa biết có những nguy hiểm gì khác! Đông Hải bí cảnh tuy nguy hiểm, nhưng cũng có cơ duyên giấu bên trong. Vi sư bây giờ được Cát chân nhân trợ giúp bước vào Luyện Khí tầng chín, càng muốn đi vào để vì Thục Sơn Phái giành lấy một phần tương lai." Nguyên Huyền Chân nhân xua tay đáp.
Nói xong, Nguyên Huyền Chân nhân quay sang Cát Đông Húc, trên mặt toát ra một vệt chân thành, nói: "Cát chân nhân tuổi trẻ nhưng tu vi đã đạt đến cảnh giới mà chúng ta chỉ có thể ngưỡng vọng, kỳ thực thật không cần thiết phải mạo hiểm như vậy."
"Cảm tạ Chân nhân chân thành khuyên bảo. Ngươi cần vì phái Lao Sơn giành một phần tương lai, ta lại sao không cần vì chí thân cùng môn nhân của ta giành một phần tương lai? Cơ hội này tám mươi mốt năm mới có một lần, hơn nữa bây giờ Địa cầu biến hóa nhanh như vậy, ai có thể biết sau tám mươi mốt năm nữa Đông Hải bí cảnh có còn xuất hiện hay không? Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, muốn ở Địa cầu cằn cỗi này thu được một ít thiên tài địa bảo, không mạo hiểm một chút thì làm sao có thể? Với tu vi của ta, chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn không gặp phải nguy hiểm lớn." Cát Đông Húc đáp.
"Vậy cũng đúng." Nguyên Huyền Chân nhân nghe vậy gật đầu, không khuyên thêm. Sau đó lại kể chuyện năm đó thám hiểm Đông Hải bí cảnh.