"Xì! Giải thích nhiều như vậy làm gì? Chột dạ à!" Dù cách một biển cả, giác quan thứ sáu của nữ nhân vẫn nhạy bén như thường. Liễu Giai Dao lập tức nhận ra sự chột dạ của Cát Đông Húc, cười ra tiếng, trong lòng cảm thấy một niềm hạnh phúc và ngọt ngào không thể diễn tả.
Nàng biết mình trong lòng Cát Đông Húc luôn giữ một vị trí đặc biệt. Điều đó đã khiến nàng rất hài lòng, và nàng sẽ không đòi hỏi thêm nữa.
"Khái khái, đúng là có chút chột dạ!" Cát Đông Húc thừa nhận một cách ngay thẳng.
"Làm gì mà ngươi phải chột dạ như vậy? Ngươi sợ ta sẽ tranh giành tình nhân với Nicole sao? Ta có phải là loại nữ nhân dễ giận như vậy không?" Liễu Giai Dao nghe vậy, vừa ngọt ngào vừa có chút giận dỗi.
"Dĩ nhiên là không, chỉ là ta luôn cảm thấy..." Cát Đông Húc đáp lời.