Non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm.
Đây là một sơn cốc cảnh sắc duyên dáng, một mảnh rừng trúc rậm rạp gợn sóng trong xanh, Diệp Hiên tản bộ ở trong rừng trúc, đám người Hoàng bàn tử đi theo phía sau, cho đến khi Diệp Hiên đi vào sâu trong rừng trúc, mấy ngôi mộ cũng hiện ra trước mặt hắn.
Mộ của Diệp Linh Nhi, mộ của Diệp Mẫu, đương nhiên còn có mộ phần của cha con Thác Bạt Vân Thiên.
Thương hải tang điền, thời gian thoi đưa, mấy ngàn năm trôi qua, bia mộ sớm đã bị ăn mòn không chịu nổi, tên khắc ở trên đều trở nên cực kỳ mơ hồ.
Chỉ là vào thời khắc này, không ai phát ra bất kỳ khí tức nào, càng không ai dám đi quấy rầy Diệp Hiên.