- Sư tỷ, ta thật rất yêu rất yêu nàng, nhưng nàng vĩnh viễn cũng không biết, khi mà một người hiền lành trở thành ác ma đến cùng là đáng sợ cở nào.
Xuy!
Thanh đao lần nữa bị rút ra, máu tươi thê diễm mà mỹ lệ, để cho Ân Thải Nhi xụi xuống trên mặt đất, đôi mắt nhìn Lê Giang Lưu hiện ra sự sợ hãi tột cùng.
- Thải Nhi sư tỷ, kiếp sau nhớ kỹ, đừng nên ức hiếp một người thành thật, bởi vì trong lòng mỗi gười đều cất giấu một ác ma, là ngươi tự tay thả ác ma trong lòng ta ra.
Lê Giang Lưu than khóc, nhưng thanh đao trong tay vẫn vô tình tàn nhẫn, hắn đâm từng đao từng đao vào người Ân Thải Nhi, giống như rơi vào đau đớn nào đó không thể nào nói rõ.