Chỉ là hắn trời sinh tính nhu nhược, ba phần linh khí tán có hai phần bị sư huynh sư tỷ đoạt đi, một phần sau cùng chính là căn bản để hắn tu luyện, nếu để cho Diệp Hiên, năm nay hắn sẽ không còn linh khí tán có thể dùng.
Diệp Hiên già dặn kinh nghiệm, ánh mắt cực kỳ cay độc, liếc mắt đã nhìn ra thiếu niên này có cảm giác bị làm khó dễ, điều này cũng làm cho hắn bất đắc dĩ lắc đầu, biết có chút ép buộc.
- Đây là linh khí tán, ta cũng chỉ có một phần như thế, hy vọng có chút trợ giúp cho thương thế của ngươi.
Lê Giang Lưu thận trọng móc ra một chiếc bình ngọc từ trong lòng, trên mặt có chút đau lòng đưa cho Diệp Hiên, hiển nhiên linh khí tán chính là vật trân quý nhất của hắn.
Nhìn vẻ đau lòng trên mặt thiếu niên, ánh mắt Diệp Hiên kỳ dị nhìn về phía hắn, sau đó bình tĩnh nói: