Dương Tiễn mừng rỡ không thôi, đi nhanh tới chỗ Quảng Hàn tiên tử, nhưng lại làm cho Quảng Hàn tiên tử khẽ nhíu mày nói:
- Cũng xin Chân Quân tự trọng.
Quảng Hàn tiên tử bị một tấm lụa mỏng che mặt, mang đến một loại cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn, quanh thân cũng toát ra khí tức trong trẻo lạnh lùng, Dương Tiễn xấu hổ cười một tiếng, biết mình có chút càn rỡ.
- Dương Tiễn bái kiến Quảng Hàn tiên tử.
Dương Tiễn ôm quyền khom người thi lễ với Quảng Hàn tiên tử, điều này cũng làm cho quần tiên ghé mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.