Xoạt!
Dưới cổ tùng, Diệp Hiên một thân hắc y, hắn khẽ nhấp chén trà, một đôi con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, cả người hiện ra thoải mái tự đắc, giống như đang hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có.
- Không sai, nghịch thiên tam biến, tư chất của Uyên đích xác rất đáng sợ, không hổ được xưng là kỳ tài đệ nhất Vạn Cổ.
Diệp Hiên buông chén trà trong tay xuống, một nụ cười tán thưởng lộ ra từ khóe miệng, từ khi hắn tiến vào thế giới Thượng Cổ tới nay, hắn đã xây nhà mà ở, không nhiễm ngoại vật.
Tuy nhiên hắn vẫn luôn chú ý tới phong vân thế giới Thượng Cổ biến ảo, mà sự tồn tại của Uyên cũng được hắn chú ý nhiều nhất.