Tám trăm vạn năm trôi qua, Diệp Phong Thiên trưởng thành không cách nào tưởng tượng được, hắn chân chính thể ngộ được cái gì gọi là sinh mệnh áo nghĩa, cả người cũng càng thêm trầm ổn, càng mang theo một tia uy nghiêm không rõ ràng.
Thời gian tám trăm vạn năm này, Diệp Hiên ngoại trừ vì giải thích nghi vấn tu luyện cho đệ tử của mình, hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, cho dù Diệp Phong Thiên gặp phải nguy cơ tử vong, cũng chưa bao giờ ra tay tương trợ.
Trong lần lượt trải qua đường ranh giữa sống và chết, Diệp Phong Thiên cũng dần dần có thể khống chế được sinh mệnh lực trong cơ thể hắn, cả người đều tản mát ra một loại nội tình vạn cổ chí cường mới có.
Uy lực chí cường.
Trên người Diệp Phong Thiên tám trăm vạn năm sau dĩ nhiên có một tia uy thế của chí cường, tuy rằng loại khí tức này rất nhạt rất nhạt, nhưng đích xác chân thật tồn tại trên người hắn.