Bang - bang - bang.
Diệp Hiên tản bộ đi về phía người này, cả ngọn núi đều rung động, ánh mắt xuyên thấu qua mặt nạ mặt quỷ hung ác mà vô tình.
- Tha mạng, thần tử tha mạng...
An Nhiên thánh tử nứt nẻ cả người, máu tươi không ngừng tràn ra trong miệng, hắn ngay cả một kích của Diệp Hiên cũng không tiếp được, giờ phút này như chó chết xụi lơ trên mặt đất, không ngừng lui về phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ hối hận, sợ hãi.
- Con người phải có tự biết mình, nếu ngươi dám tiến vào Bách Tử chiến trường, nên chuẩn bị tốt cho cái chết, ngươi hèn mọn cầu mệnh như vậy, đây chẳng phải làm cho người ta chê cười?