Suy nghĩ trong Diệp Hiên hoảng hốt, trong đầu xẹt qua hình ảnh Cố Hiểu Hiểu, cứ như nàng đang mỉm cười, trong miệng truyền đến tiếng thì thầm.
- Ngươi vẫn luôn thiện lương như vâỵ, cớ gì ta lại khó xử ngươi, cuối cùng là cho ngươi hương tiêu ngọc vẫn, thế giới này nên giữ lại một vài người lương thiện giống như ngươi vậy.
Diệp Hiên than khẽ.
- Các ngươi đi đi.
Diệp Hiên phất tay áo, điều này cũng khiến cho Vân Tiểu Dao vội vàng đỡ Vân Mộ Tuyết dậy, trước khi chuẩn bị đi đôi môi hơi cắn nhìn thoáng qua Diệp Hiên, nàng muốn nói gì, nhưng lại đem lời nói trong miệng nuốt trở vào.