Thậm chí mấy người cường đại nhất, cũng chỉ là Bất Hủ cảnh mở ra tòa thiên môn thứ nhất mà thôi, khí tức mấy người kia hoàn toàn chính xác khủng bố, so với Thanh Quỷ đạo nhân còn cường đại hơn quá nhiều.
Hiển nhiên đều là một vài chiến thể đáng sợ, cũng không thể dùng Bất Hủ cảnh phổ thông mà nói, nhưng trong mắt Diệp Hiên cũng không hề có sự khác biệt, giết bọn hắn những kẻ được = gọi là thánh tử thần tử đại giáo này, đối với Diệp Hiên mà nói đơn giản như lấy đồ trong túi.
Đương nhiên, Diệp Hiên vẫn cho rằng mình không phải loại người thị sát, cái gọi là sát phạt với hắn mà nói cũng chỉ là một loại thủ đoạn, đối với những người này căn bản là không có nửa điểm hứng thú, bởi vì hắn đến Bổ Thiên giáo là muốn gặp bằng hữu tốt nhất của hắn, chỉ thế thôi.
- Uy, ngươi cũng là thần tử tới khiêu chiến Bạch Y sao?
Bỗng nhiên, một giọng nói thanh thúy truyền đến từ đỉnh đầu Diệp Hiên, chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi rơi thấp xuống bên cạnh Diệp Hiên, nữ tử này mặc váy lụa có sáu màu, màu da nàng trắng nõn, cho người ta một loại cảm giác tiểu gia bích ngọc (*), dung mạo nàng cũng có thể xem là thượng thừa, hoàn toàn chính xác là một tiểu mỹ nhân hiếm có.