Trong nháy mắt này, không biết vì cái gì, nội tâm Diệp Khinh Mi khẽ run, theo lý mà nói Liễu Bạch Y gọi thẳng tên nàng, đây là một loại bất kính, bởi vì dù sao nàng cũng là chí cường, cho dù Liễu Bạch Y là huynh đệ của Diệp Hiên cũng không nên xưng hô như vậy.
Nhưng không biết vì sao, Diệp Khinh Mi cũng không có cảm giác gì không ổn, ngược lại cảm thấy Liễu Bạch Y cùng một cấp độ với nàng, hơn nữa trong nội tâm ngược lại có một tia kính sợ đối với Liễu Bạch Y.
- Yên tâm, chỉ cần ta ở đây, tiên sinh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Diệp Khinh Mi đè xuống nghi hoặc trong lòng, trong lòng nàng đã nghi ngờ Liễu Bạch Y, bởi vì Liễu Bạch Y cho nàng một loại cảm giác cực kỳ thần bí, nàng chưa bao giờ xuất hiện qua loại cảm giác này.
Diệp Khinh Mi cho rằng Diệp Hiên mới là nhân vật duy nhất của Vạn Cổ, nhưng bây giờ cô dám khẳng định, Liễu Bạch Y này tuyệt đối không đơn giản, về phần chỗ nào không đơn giản thì cô lại nói không ra.