- Thật ra, ta rất muốn theo ngươi đi tới Hỗn Độn Đại Thế Giới, kiến thức một phen thế giới càng thêm rộng lớn bên ngoài, đáng tiếc tu vi đám người chúng ta quá mức nhỏ yếu, nhìn như đánh đâu thắng đó trong hồng hoang thiên địa, nhưng đặt ở vũ trụ hỗn độn như lời ngươi nói, chỉ sợ ngay cả con kiến hôi cũng không tính.
Khổng Tuyên vô lực lên tiếng.
- Ta một mình cô độc quen rồi, nếu thật sự có người đi cùng ngược lại không quen.
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, chỉ là trong lời nói ẩn chứa một tia cảm giác cô tịch.
- Ta biết ngươi phải đi, cũng không biết huynh đệ ngươi ta lần sau gặp lại sẽ là khi nào, nhưng Khổng Tuyên ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ta còn sống một ngày, Hồng Hoang sẽ còn Thiên Đình, nếu một ngày nào đó ngươi đối địch với cả thế giới, không có đường lui, vậy thì trở lại Hồng Hoang, bởi vì nơi này thủy chung là nhà của ngươi, ngươi vẫn là người đứng đầu Thiên Đình.