- Tiêm Tiêm, ngươi đứng lên đi, ta không trách ngươi.
Lý U Vân thở dài một tiếng, đưa tay đỡ Lý Tiêm Tiêm dậy, bởi vì hai người dù sao cũng quen biết một trận, hắn cũng biết Lý Tiêm Tiêm cũng là một trong những người bị hại.
- Tiêm Tiêm, giết hắn.
Bỗng nhiên, không còn thấy Lâm Phi Vân kêu khóc nữa, sắc mặt hắn trở nên hung ác mà âm trầm, miệng lại tàn nhẫn gào thét.
Phốc phốc!