- Diệp Hiên, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Sắc mặt Trương Hành âm trầm như nước, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sát khí của Diệp Hiên, chỉ là dù hắn cực kỳ kiêng kỵ Diệp Hiên, nhưng vẫn còn chưa sợ hãi đến mức không dám đánh trả. Dù sao trong tay hắn có tiểu đỉnh thần bí, cho dù hắn không phải là đối thủ của Diệp Hiên, Diệp Hiên muốn giết hắn cũng không dễ dàng như vậy.
- Xem ra ngươi rất tự tin vào bản thân?
Nhìn Trương Hành cầm tiểu đỉnh trong tay, nụ cười trên mặt Diệp Hiên càng thêm nóng rực, ánh mắt nhìn về phía hắn giống như đang nhìn một cái xác đã chết.
- Diệp Hiên, người khác sợ ngươi, Trương Hành ta không sợ, muốn đoạt bảo bối của ta, ngươi còn chưa có tư cách này.