- Không, ta không muốn đầu thai chuyển thế, ta không muốn.
Vong hồn kêu khóc, gió âm gào thét, bên trên con đường thông hướng Quỷ Môn quan, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vong hồn cầu khẩn thút thít, càng làm cho phương thiên địa này nổi lên trận trận gió âm.
Diệp Hiên dạo bước tiến lên, Bạch Vô Thường dẫn đường cho hắn, những hình ảnh trước mắt, ánh mắt hắn Diệp Hiên không có chút nào biến hóa, bởi vì hắn biết đây chính là số mệnh của con người sau khi chết.
Đoạn đường này đi tới quá mức ầm ĩ, Bạch Vô Thường lúc nào cũng quan sát biến hóa trên khuôn mặt Diệp Hiên, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên không bị những vong hồn ầm ĩ gây khó chịu, hắn âm thầm thở dài một hơi, rất sợ những vong hồn này trêu Phật Tổ nổi giận, lại liên lụy đến mình.
- Phật Tổ chớ trách, những vong hồn này đều như thế, đến chỗ này đều sẽ kêu oan, nếu như Phật Tổ cảm thấy bọn hắn ầm ĩ, tiểu nhân có thể một gậy diệt sát, ta nghĩ Phong Đô Đại Đế đại nhân biết được việc này, tất cũng sẽ đồng ý cách làm của ta.