Diệp Hiên thu hồi ánh mắt từ chân trời, ánh mắt hắn kiên định nhìn về phía Nghiễm Hàn tiên tử, chỉ là đôi mắt của hắn khẽ run, chứng minh tâm tình của hắn cũng không quá bình tĩnh.
- Chàng nỡ giết ta sao?
Nhìn sắc mặt nhìn như bình tĩnh của Diệp Hiên, Nghiễm Hàn tiên tử mỉm cười thê lương, ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Hiên, trong mắt cũng không có cảm giác sợ hãi, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Liếc mắt một cái vạn năm, mộng ảo không hoa, khi ánh mắt hai người nhìn nhau, thời gian giống như tĩnh lặng trong phút chốc, thiên địa thời không càng giống như đang biến ảo mông lung.
Hồi ức, hai chữ rất đơn giản, nhưng lại tràn ngập trong đầu hai người, càng làm cho Diệp Hiên nhớ lại từng chút từng chút những kỷ niệm của hai người.