Tây phương Nhị Thánh rốt cục không nói gì, càng ngậm miệng không nói chuyện với Diệp Hiên, hiển nhiên hai người cũng phát hiện, tiếp tục đối thoại với Diệp Hiên chỉ có thể làm cho bọn họ tức đến gần chết, còn chưa độ hóa Diệp Hiên, pháp và đạo của bọn họ đều bị Diệp Hiên quấy nhiễu.
Nhìn Tây phương Nhị Thánh ngậm miệng không nói, Diệp Hiên lần nữa cười lạnh một tiếng, nhắm mắt ngồi xếp bằng, đáy mắt lại cực kỳ nặng nề, cũng không có bình tĩnh và đắc ý như mặt ngoài.
Diệp Hiên chưa bao giờ để ý việc tranh giành miệng lưỡi, tuy rằng trong lần luận đạo với Tây Phương Nhị Thánh, hắn nhìn như đại cục toàn thắng, nhưng căn bản không có chút tác dụng nào đối với hắn.
Tu vi, thực lực, đây mới là căn bản, còn lại hết thảy đều là hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn được lại không sờ thấy.
Hơn nữa Diệp Hiên vô cùng hiểu rõ, giờ phút này hắn đã rơi vào trong tay Tây phương Nhị Thánh, chờ đợi hắn tất không phải chuyện tốt, ngay cả hắn muốn chạy trốn từ trong tay Nhị Thánh, còn khó hơn lên trời.